Thuật ngữ hùng biện được sử dụng như một tính từ để chỉ những người hoặc tình huống thể hiện khả năng hùng biện và theo cách này, rõ ràng về ý nghĩa mà họ muốn truyền đạt. Khả năng hùng biện là phẩm chất mà một số người có (mặc dù nó cũng có thể được sở hữu bởi hình ảnh, âm thanh hoặc các hành vi giao tiếp khác nhau) dựa trên sự dễ dàng truyền tải một ý nghĩa hoặc một ý tưởng, có thể không cần phải nói. Ý tưởng rằng một cái gì đó hùng hồn thường có nghĩa là nó tự nói lên điều đó và không cần giải thích thêm.
Khả năng hùng biện là phẩm chất mà không phải cá nhân nào cũng có được. Nó liên quan đến một số yếu tố kết hợp cùng một lúc: một mặt là khả năng có ý tưởng và suy nghĩ rõ ràng. Đồng thời, điều quan trọng là phải biết cách diễn đạt chúng một cách rõ ràng, ngắn gọn và hiệu quả để những người cuối cùng đóng vai trò là khán giả có thể hiểu được chúng. Cuối cùng, tài hùng biện luôn đòi hỏi phải sử dụng ngôn ngữ thích hợp tùy theo tình huống và sự kiện diễn ra vì việc sử dụng ngôn ngữ trang trọng hay không chính thức trong mọi tình huống là không giống nhau.
Khi chúng ta nói đến một người có tài hùng biện, chúng ta đang nói đến những người biết cách diễn đạt những gì họ nghĩ một cách hấp dẫn và rõ ràng. Do đó, tài hùng biện ngày nay là một trong những đặc điểm quan trọng nhất đối với các chính trị gia vì nó cho phép họ thu hút lượng lớn công chúng hơn. Nói chung, tài hùng biện còn liên quan đến khả năng thuyết phục một cách kín đáo và hiệu quả đối với những người là khán giả hoặc khán giả.
Tuy nhiên, khả năng hùng biện không chỉ thể hiện ở ngôn ngữ viết và nói mà còn ở cơ thể, thông qua cử chỉ, biểu tượng, dáng điệu và nét mặt, thường biểu thị nhiều hơn những gì lời nói.